A- A A+ | Tăng tương phản Giảm tương phản

Chùm thơ Ngọc Lan

Trương Thị Ngọc Lan sinh năm 1982, quê Trung Thượng, thị trấn Kỳ Anh,thuở nhỏ khi mới hơn 10 tuổi đã tự viết thơ, học thuộc thơ rất nhanh, khi đang học THPT đã sáng tác nhiều bài thơ tuổi học trò, khi vào đại học tham gia hội thơ ĐHSP Đà Nẵng, một số bài thơ được đăng báo trên tạp chí thơ Đà Nẵng... Với tình yêu sâu lắng, nhưng không kém phần dữ dội, nội tâm sâu sắc kết hợp sự trăn trở giữa cái được mất trong tình yêu...Xin giới thiệu một số bài thơ.

 Với tình yêu sâu lắng, nhưng không kém phần dữ dội, nội tâm sâu sắc kết hợp sự trăn trở giữa cái được mất trong tình yêu...Xin giới thiệu một số bài thơ.

tamtay.vn - photo - lan

VỚI THÁNG NĂM 

" Em hết là em của riêng anh

Mà quên không nỡ nhớ không đành"

 

Sau giông bão...

Em trở về thành kẻ trắng tay

Anh khác thật rồi

Đôi mắt ấy với em giờ cũng khác.

Dòng sông cuộc đời đò ngang tấp nập

Anh có tìm về cập bến thuở ban sơ?

Hà Tĩnh ơi!

Thương biết mấy cho vừa.

Tháng năm qua rồi

Kỉ niệm là máu thịt.

Hà Tĩnh còn nồng nàn như trước nữa hay không?

Quê mình mùa này có lẽ đã vào đông.

Kí ức trỗi về bùng cơn khát

Em tìm mãi...

Con thuyền chở tình anh dịu ngọt

Chỉ gặp toàn biển chát...hư không...

Trả lại đây con đường mùa đông

Trả lại trinh nguyên bàn tay em thuở trước.

Họ bắt anh lãng quên?

Hay cố tình không biết?

Năm tháng ngọt ngào, thao thiết, đắng cay hơn.

                                Ngọc Lan 20/10/2001

 

 

NHỮNG ĐẠI LỘ CUỘC ĐỜI

 

Kí ức ngọt ngào như vòng tay

Lăn tròn trên má mẹ những trưa hè bỏng rát

Kí ức em chan đầy nước mắt

Và máu của lòng anh.

Đại lộ nào hun hút một màu xanh

Để mùa thu không về trên sắc lá?

Có nông nỗi nào mua mà không phải trả?

Nước mắt rơi rơi...

Thấm thiên lý đường đời.

Anh đâu rồi?

Kỉ niệm hoá mồ côi

Kỉ niệm khóc oà sau lần vấp ngả.

Thèm quắt quay lòng...

Phút yên bình của ngày xưa dù vội vã

Nhưng cái giá dại khờ đắt quá phải không anh?

Tháng năm đắp đầy vết sẹo lòng em

Những thiên bẩm mẹ cho giờ đã mất.

Anh đừng khóc...

Đừng khóc...

Đừng khóc...

Bằng những nụ cười chát chúa đầu môi

Và đừng nhìn những lúc em vui

Em chẳng vẹn nguyên là em ngày xưa nữa.

Anh cũng thế.

Dẫu anh có cố tình tha thứ

Bức chắn vô hình vô hình vẫn ngăn giữa em- anh.

Anh chớ thở dài...

Khi đêm đã tàn canh

Đừng trằn trọc thao thức.

Đốt cháy đờiminh trong nỗi đau câm lặng...từng đêm

Em đã trượt dài...

Bởi cô đơn

Bởi thất bại.

Nước mắt và nụ cười không thể nào chuộc lại

Những đam mê em bán rẻ cho đời.

Đại lộ nào không có những buồn vui

Không có màu vàng nhuộm trên từng sắc lá

Đại lộ nào nồng nàn mùi hoa sữa?

Che lấp cảm bẩy của cuộc đời

Và kí ức mặn mòi...

Kí ức đã mồ côi.

                              Ngọc Lan 25/09/2001

 

BẢN ROMMANCE CUỐI CÙNG CHO ANH

 

Còn lại gì cho em?

Sau cuộc vui ân ái trăm năm

Sau phút giây ăn năn

Lời tạ từ xa nhau anh đã đọc?

Nẻo ấy cuộc đời sao nhiều dốc nắng

Mà tim em phiêu bạt phía không chiều.

 

Còn lại gì cho em

Sau cuộc tình được- mất?

Sau dễ dàng sấp ngã bàn tay

Sau ngọt ngào lời chót lưỡi nồng say

Em khờ dại- ngã nghiêng

Em lạc loài đơn độc.

Chào dở dang và nỗi buồn tiền kiếp

Chào anh- em dạt phía vô thường.

 

Còn lại gì cho em?

Cõi u huyền không một lời đồng vọng

Lặng lẽ loài hoa vô thường bên dốc nắng

Con chim lạc giọng hót cuối đường.

 

Còn lại gì cho em?

Ngày xanh lặng thầm vụt nhanh bên cửa sổ

Một minh, một mình, một mình lặng lẽ

Khói hương nghi ngút chốn phiêu bồng.

                                    Đà Nẵng 2005

 

 

MẮC NỢ MỘT DÒNG SÔNG

 

Thôi đi đi! Xin đừng quay lại

Dẫu đa mất một lần ta mắc nợ lòng nhau

Chốn gió cát hay niềm giông bão

Giữa đại dương có con sóng bạc đầu.

Ôi quê hương một lần ta về lại

Một lần thôi bao tiếc nuối nuộn phiền

Một lần gặp và rồi dang dở mãi

Ngỡ vô tình thành cơn khát triền miên.

 

Nếu cần quên, xin thanh thản tìm quên

Hạnh phúc mong manh

           như ngọn đèn trước bão giông

Mà mỗi người cần có một

Như dòng sông mắc nợ với dòng sông.

                                    Ngọc Lan 2001

 

 

NHỚ QUÊ HƯƠNG

 

Xa thật rồi quê hương ơi!

Đem nỗi nhớ dệt thành tên gọi

Con biết từng đêm dài mòn mỏi

Trong cơn mơ mẹ vẫn đợi con về.

Quê mình nghèo nắng rát bỏng triền đê

Gió lào Miền Trung táp bao gầy thân mẹ

Và con biết- Cha ơi!

Từng đêm dài như thế...

Con không về con thức suốt canh thâu.

                           Đà Nẵng 2001

 

MÃI MÃI MỘT TÌNH YÊU

 

Em cứ bắt lòng anh là vĩnh cửu

Mà tình yêu chẳng hứa được bao giờ.

Ta đã cùng nhau vượt qua bao đại lộ

Em cứ vờ ngu ngơ không hiểu

Thế thái nhân tình vần vũ đổi thay.

Mùa giao mùa, năm xa vút tầm tay

Xanh thương nhớ có làm nên bất tử?

Đời hanh hao, quay cuồng bão tố

Em lấy gì níu lại với thời gian?

                (Kỉ niệm những tháng ngày bên nhau)

 

TÌNH KHÚC MÙA THI

 

Em sợ lắm ngày mai anh biết không?

Con ve khản cổ dạo tình ca tháng sáu

Những hạt mưa nép mình trên vòm sấu

Nghe mênh mang bao tà áo tan trường.

Em sợ thật nhiều khi trời thả hoàng hôn

Cây bàng, góc sân trường biến thành màu hoang dại.

Có cái gì thật gần nhưng xa ngái

Bao lo âu sao nuối tiếc mơ hồ

Có lẽ chẳng bao giờ anh đếm bước mùa đi

Phải không anh?

Khi tuổi thơ đi qua nhẹ nhàng mà rất vội

Em sợ nhất lúc thu về nghẽn lối

Ôm lời tạ từ đôi ta lạc về đâu?

Nói gì hỡi người!

Khi mắt ướt nhìn nhau

Mà khoé mắt dấu thầm bao nốt lặng

Biết! Biết lắm cố nhân ơi!

Giữa ngã rẽ đầu tiên tất cả còn quá vội

Nên đành dối lòng mình cho tháng sáu vẹn nguyên.

                                Hà Tĩnh - Ngọc Lan 05/2000

 


Nguồn:thptnguyenthibichchau.edu.vn Copy link
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết
Thông báo
Thời tiết
Thời tiết Hà Nội